mục tiêu của tôi định mệnh của tôi review

Thương hiệu của chúng tôi. Là đơn vị thu mua phế liệu đi lên từ 1 doanh nghiệp nhỏ lẻ, thành công với hướng phục vụ khách hàng qua khai thác nguồn tài nguyên từ thương mại điện tử và tiếp cận số kĩ thuật, công ty thu mua phế liệu Việt Đức đã mở đường và đến gần khách hàng hơn trong việc: đặt Đồng thời tất cả những phương pháp đánh giá cân xứng giá cân xứng với mục tiêu giáo dục để ra. Định hướng nhằm mục tiêu phát triển buổi tối đa tiềm năng vốn tất cả của từng đối tượng người sử dụng học sinh khác nhau, dựa vào các điểm lưu ý tâm - sinh TÊN PHIM ANIME: Hitorijime My Hero (My Very Own Hero) DANH MỤC: School, Daily Life, Shounen Who, Yaoi Tuyên bố từ chối trách nhiệm về bản quyền, Theo Mục 107 của Đạo luật Bản quyền 1976, cho phép 'sử dụng hợp pháp' cho các mục tiêu như phê bình, bình luận, báo cáo tin tức, giảng dạy Mục tiêu, tầm nhìn và sứ mệnh Mục tiêu Mục tiêu hàng đầu của Laptopvang là mang đến cho quý khách hàng những sản phẩm, dịch vụ tốt nhất. Đồng thời chúng tôi cũng đề cao phương châm "vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi" bằng những chương trình khuyến mãi cực lớn và chế độ hậu mãi hết sức đặc biệt. Chuỗi Turamaline là sản phẩm được làm từ đá turamaline thiên nhiên. Chuỗi Turamaline được chế tác theo dạng hạt xâu chuỗi, dùng để làm vòng đeo tay, vòng đeo cổ. Chuỗi Turamaline đem lại cho người đeo nó sự may mắn, tô điểm thêm vẻ đẹp cho người đeo nó. Chuỗi Turamaline có thể làm quà tặng cho người thân Premier Site De Rencontre En France. Thế sự vô thường, trắng đen đảo lộn, cạn hết ly này cùng người sẽ không còn thuốc phố S, nước A. Lăng Họa quan sát hàng chữ cuối cùng của bộ phim điện ảnh biến mất khỏi màn hình máy tính, đồng thời đưa tay gập nắp laptop xuống. Cô đứng dậy khỏi ghế, vươn vai vặn người rồi nhấc chiếc áo khoác mỏng bên cạnh lên, mặc vào người. Bây giờ ở thành phố S là mùa hè, ngày dài hơn đêm, trời tối khá muộn, thế mà lúc này bầu trời bên ngoài cũng đã tối mịt rồi. Nhưng cô vẫn chưa bật đèn lên, cứ thế giơ tay mở chiếc tủ quần áo bên cạnh ra. Sau đó, cô kéo hai chiếc vali cực lớn ở bên cạnh qua, đặt xuống đất, mở ra, ném quần áo ở trong tủ vào vali. Sau khi đã đựng đầy cả hai chiếc vali, cô mới cúi xuống xem giờ. Hai giờ sáng. Cho laptop vào cặp riêng, kéo khóa cẩn thận, sau đó cô mang cả vali và túi đựng laptop đến gần khu vực cửa ra vào, đi giày rồi ra khỏi nhà, đi xuống dưới. Cô từng ngắm cảnh đêm của thành phố này vô số lần. Bởi vì chính bản thân cô cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã có bao nhiêu lần mình giật mình tỉnh giấc, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đến tận khi trời sáng hẳn mà vẫn chưa chợp mắt được thêm lần nữa. Đi tới trước tủ lạnh của tiệm tạp hóa, cô chạm tay vào một lon bia. Nhưng khi ngón tay vừa chạm vào lon bia mát lạnh thì lập tức dừng lại. Cô khẽ cúi xuống rồi chọn lon Coca bên cạnh. Gần tiệm tạp hóa có vài chiếc ghế dựa còn trống, cô chọn một trong số đó, ngồi xuống, bật lon Coca ra, uống một ngụm. Trên đường thi thoảng vẫn có xe cộ và người qua lại. Cô yên lặng quan sát tất cả nhưng không tập trung nhìn vào một điểm cụ thể nào. Cho tới khi đã uống gần hết lon Coca trong tay cô mới rút di động ra. Mở album ảnh, cô lướt qua một lượt rất nhanh, hầu hết đều là ảnh chụp chung của cô và một người khác. Trong ảnh, cô cười rạng rỡ đến nỗi không khép được miệng lại, mí mắt cong cong, còn người bên cạnh cũng bày ra một nụ cười nghịch ngợm. Dưới ánh nắng bên vệ đường, trong thư viện, những bữa tụ tập bạn bè hay trên một mỏm đá trong công viên. Những địa điểm khác nhau, những khoảng thời gian khác nhau nhưng lại có cùng một khuôn mặt. Từ năm 2014 đến tận năm 2017. Cô ấn nút xóa từng bức, từng bức một. Đợi cho hệ thống xử lý xong toàn bộ, cô tiếp tục mở vòng tròn bạn bè trên Wechat ra. Cùng một động tác. Tiếp theo là Weibo. Rồi Instagram. ... Tới khi sắc trời đã bắt đầu tờ mờ sáng, cô cầm chặt chiếc di động nóng rẫy vì dùng quá lâu, đã gần cạn kiệt pin, mở tin nhắn Wechat. Cô ấn vào avatar thân thuộc đến không thể thân thuộc hơn, ghi chép cuộc nói chuyện gần nhất giữa họ đã là một tháng trước, nhẹ nhàng ấn nút đỏ xóa đi. "Nếu xóa người này sẽ đồng thời xóa tất cả lịch sử chat?" Cô bình tĩnh xác nhận một lần nữa. Làm xong những việc ấy, cô đút lại di động vào túi áo, bỏ lon Coca vào thùng rác. Khi trở về tới khu nhà, cô vừa tìm được chìa khóa lấy ra khỏi túi thì nhìn thấy một nam một nữ đi từ cửa tòa nhà ra ngoài. Lớp trang điểm trên khuôn mặt cô gái đã lem luốc hoàn toàn vì nước mắt, đến bây giờ vệt nước mắt vẫn còn vương. Còn người đàn ông thì rất cao, rất gầy, góc nghiêng rất ưa nhìn. Anh ta mặc một chiếc sơ mi cởi bung hai cúc cổ, tay kẹp một điếu thuốc, sắc mặt bình thản tới độ không có một biểu cảm gì. "Lẽ nào lương tâm của anh chưa bao giờ thấy bứt rứt ư?" Nước mắt của cô gái kia một lần nữa tuôn trào như thác lũ "Chase, chẳng lẽ anh định sống như vậy cả đời? Em có đối xử với anh tốt đến đâu cũng không thể thay đổi anh, dù chỉ là một chút". Người đàn ông hờ hững rít thuốc, hoàn toàn không có ý định lên tiếng. "Em thật sự nghĩ rằng em khác với những cô gái trước kia của anh, em nghĩ rằng anh có một chút tình cảm với em." Cuối cùng cô gái cũng không kiềm chế được, một lần nữa bật khóc tức tưởi "Anh nhìn thấy em như vậy mà không mảy may xót xa, hối hận hay áy náy sao? Anh nói đi, một chút cũng không ư?". Lăng Họa cảm thấy bối rối vô cùng. Giờ họ đang đứng ngay trước cửa tòa nhà, chặn toàn bộ lối lên. Một khi cô qua đó thì phải yêu cầu họ tránh đường. Bây giờ cô tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong, đành bị ép buộc phải chứng kiến tình huống trước mắt. Người đàn ông kia dường như cũng cảm nhận được ánh nhìn của cô, lúc này đang nghiêng đầu sang nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn rõ toàn bộ gương mặt anh ta. Ngũ quan nổi bật, nhưng không một cảm xúc, lạnh lùng vô cùng, giống như tất cả những việc xảy ra hiện tại đều không liên quan đến mình vậy. "Đủ rồi, cứ như vậy đi." Cô gái kia thấy anh hoàn toàn thể hiện ra mặt là không có cảm xúc bèn giơ tay chà thật mạnh lên mặt "Có lẽ trên thế giới này thật sự không có một cô gái nào có thể khiến anh chân thành đối đãi dù chỉ bằng một nửa trái tim, kể cả cô ấy có tốt đẹp đến đâu đi chăng nữa. Em đã cố gắng lâu như vậy, em vẫn phải có lòng tự trọng, em không muốn làm con chó của anh nữa". "Chase, anh sẽ vĩnh viễn không biết yêu thương ai cả, vì anh chỉ yêu chính bản thân mình thôi." Nói xong câu ấy, cô ấy kia quay người bỏ đi. Khi đi ngang qua cô, vì quá kích động, cô ta còn bất cẩn huých vào cô. Lăng Họa khó xử xoa xoa bả vai mình rồi cầm chìa khóa đi về phía cửa lớn. Còn người đàn ông tên Chase vẫn đứng nguyên ở đó, bình tĩnh hút xong điếu thuốc. Cô đi ngang qua anh ta, lấy chìa khóa mở cửa lớn. Kéo cửa lớn ra, cô bỗng dừng lại, quay người, nhìn về phía người đàn ông. Anh ta đã ném đầu mẩu thuốc lá trong tay đi, lúc này đang nhìn về phía cô, cũng im lặng quan sát cô. Cô nghiêng đầu, lẳng lặng giơ một ngón giữa về phía anh ta. Sau đó cô nhẹ nhàng nói bằng khẩu hình miệng. Asshole Đồ khốn. Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt hơi xao động. Lăng Họa thu tay về, đi thẳng lên gác, không quay đầu lại... ~Hết mở đầu~ Lần gặp mặt tiên phong, Lăng Họa giơ ngón giữa với Cù Khê Ngưng. Không trách được, lúc đó cô vừa nhận được lời chia tay của mối tình đầu ba năm xinh xắn thơ mộng, còn anh lại đang cố gắng nỗ lực rũ bỏ một cô gái khóc sướt mướt trước mặt mình. Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland Ba năm sau, vào lần gặp thứ hai, Lăng Họa lại giơ ngón giữa với Cù Khê Ngưng. Cũng không trách được, lúc này anh vừa đến nhậm chức tại nơi cô thao tác, sửa chữa thay thế vị trí của người sếp đương nhiệm của cô, cũng đồng nghĩa tương quan với việc, gián tiếp làm cô bị mất việc làm yêu dấu. Cả hai lần, Lăng Họa đều không nhận ra anh, chỉ có anh luôn nhận ra cô từ cái nhìn tiên phong. Những chuyện diễn ra tiếp sau đó, cả đời Lăng Họa cũng không hề tưởng tượng ra được. Cô vốn thao tác trong nhà nước, là một người thư ký cần mẫn đạt tiêu chuẩn, chuyên đảm nhiệm sắp xếp lịch trình và việc làm cho những nhân vật cấp cao đầy quyền lực tối cao. Hơn ai hết, cô hiểu vô cùng rõ ràng từ “ ê kip ”, một người chỉ huy bị đẩy đi, đồng nghĩa tương quan hàng loạt những người bên dưới của họ cũng đều không hề được giữ lại, không ai muốn nuôi một mầm họa như vậy bên người. Nhưng Cù Khê Ngưng lại dám. Hết sức giật mình, anh mời cô trở lại thao tác, còn là làm việc làm như trước kia, phụ tá anh như đã từng làm với sếp cũ. Chỉ một hành động này thôi, Lăng Họa lập tức hiểu rằng, người đàn ông này tự tin và kiêu ngạo đến cỡ nào. Nếu là một ai đó khác, chắc sẽ không dám mạo hiểm quay lại, dẫu sao đã từng nắm giữ bí hiểm của sếp cũ, đương đầu với sếp mới thì dù có làm gì đi nữa cũng sẽ mang tiếng là phản bội, chưa biết chừng sau khi bị tận dụng xong còn hoàn toàn có thể bị diệt khẩu. Thế nhưng đây là Lăng Họa, cô gái xinh đẹp điệu đàng chết người, năng lượng công tác làm việc ngoạn mục và có một điểm cực kỳ giống anh đặc biệt tự tin. Thế nên một thời hạn ngắn sau đó, Lăng Họa trọn vẹn chứng tỏ được cô vô cùng thích hợp làm một phụ tá, còn là phụ tá cho người giỏi nhất. Cù Khê Ngưng cảm thấy hài lòng, tổng thể những thử thách và trở ngại anh đưa ra cô đều hoàn toàn có thể giải quyết và xử lý ổn thỏa, mặc dầu là việc công … hay việc tư. Mà cũng trong thời hạn đó, Lăng Họa đồng thời cũng hiểu được một phần ông chủ mới của mình, diện mạo bên ngoài cực kỳ lôi cuốn, cuồng việc làm thành bệnh, nhưng nhiều lúc cũng có chút sơ hở trẻ con. Dần dần, cô cảm thấy, cũng không phải là không sống nổi với ông chủ nổi tiếng dọa người này. Thế nhưng ngay lúc Lăng Họa những tưởng mình sẽ trở thành cánh tay đắc lực của anh, thì anh không sớm không muộn đưa cho cô một thông điệp người xứng danh ở bên cạnh anh chỉ hoàn toàn có thể là một người vừa nhẫn tâm vừa quyết đoán. Lăng Hoạ trọn vẹn hiểu được động cơ và mục tiêu của anh, cô cũng hiểu được việc mà một phụ tá cần phải làm cho ông chủ của mình, chỉ là những người trước đây chưa khi nào đẩy cô vào cục diện khó xử như vậy. Lăng Hoạ tâm lý thật lâu, khó khăn vất vả lựa chọn, ở đầu cuối quyết định hành động làm theo lý trí. Sự hung tàn của cô khiến Cù Khê Ngưng hài lòng, nhưng ngay khi cô vượt qua được thử thách này, anh lại đẩy cô đi. Lúc này Lăng Hoạ nhận ra, anh đã xem cô là một thanh kiếm của bậc Đế vương, mà anh, chính là ông vua đó. Anh muốn đưa cô đi mài giũa thật bén nhọn, giúp anh diệt trừ tổng thể những trở ngại trên đường đi, thay anh lấy máu kẻ địch, giống như anh nói “ Cá mập chỉ thích máu “. Đúng vậy, cá mập chỉ thích máu, vì vậy anh sẽ không thích cô. Trong lúc bản thân phải xoay vòng bên cạnh anh, từ khi nào mà chính bản thân Lăng Hoạ cũng không nhận ra, cô đã khởi đầu thích anh mất rồi. Có lẽ là từ lúc anh lặng lẽ mang đến cho cô niềm vui nho nhỏ giật mình, có lẽ rằng là lúc anh lơ đãng để lộ một chút ít phụ thuộc vào trẻ con, hoặc cũng có lẽ rằng là lúc anh dùng những hành vi mờ ám để dẫn dụ tình cảm của cô. Chỉ biết rằng, khi Lăng Hoạ nhận ra, cô đã thực sự trầm luân. Nhưng Lăng Hoạ là một người vô cùng lý trí, cô biết thứ tình cảm mà anh dành cho mình không khác với “lợi dụng” là bao, thế nên sau một đêm cuồng nhiệt với anh, Lăng Hoạ cắt đứt sự tơ tưởng của chính mình. Một người năng lượng như cô, không khi nào thiếu người trọng dụng. Lăng Hoạ đến một nơi cách xa anh để thao tác, vì cô biết rằng với vị trí quyền lực tối cao của anh hiện giờ, anh sẽ chẳng thể làm gì được. Nhưng cô thật sự không hề ngờ, Cù Khê Ngưng chỉ hoàn toàn có thể chịu đựng đúng một năm mà thôi. Trong một năm đó, anh thật sự không đi tìm cô, không làm phiền cô nhưng lại khiến tổng thể những người thao tác dưới anh vô cùng khổ sở. Họ chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra, nhưng có lẽ rằng ông chủ … thất tình rồi. Sự thật nghiệt ngã đúng là như vậy. Cù Khê Ngưng nhịn một năm, vẫn không hề lý giải thứ tình cảm hỗn độn rối loạn trong lòng mình là gì. Không phải anh luôn muốn độc thân hay sao ? Không phải con đường mà anh vạch ra vốn không có phụ nữ hay sao ? Không phải anh chỉ thích quyền lực tối cao tuyệt đối hay sao ? Vậy thì những nhớ nhung này là gì ? Những đau khổ dằn vặt và lo ngại này là gì ? Cuối cùng, Cù Khê Ngưng không có cách nào tự tìm ra câu vấn đáp, đành phải đi tìm người giải đáp. Ngày mà anh đứng trước cửa nhà Lăng Hoạ với 12 món quà, anh đã nói một câu mà cả đời này anh cũng không khi nào muốn lặp lại nữa, chính là “ Món quà thứ 12, chính là anh. ” Anh đã đem bản thân mình khuyến mãi cho cô luôn rồi, tại sao Lăng Hoạ nhà anh vẫn chưa hết giận ? Nói ra cũng thật đáng thương, bậc Đế vương trước giờ cao cao tại thượng nào biết thứ tình cảm phàm phu tục tử kia là gì, đành phải nhờ đám bạn quân sư đầu chó chỉ dạy vài chiêu dỗ vợ, sau cuối chẳng được tích sự gì, còn khiến anh mất hết cả mặt mũi. Nhưng không sao, Cù Khê Ngưng dù sao chuyến này cũng là đi tìm vợ, cho nên vì thế có mất mặt thì dẫn được người về mới là quan trọng nhất. Cù Khê Ngưng là một người có tính tự chủ tư duy rất mạnh, anh dùng cách của mình khiến Lăng Hoạ không có cách nào phủ nhận được nữa, đành phải theo anh về. Đương nhiên, chuyện sau đó thì không cần nói cũng biết mê hoặc đến thế nào rồi. Hành trình khiến một người đàn ông lạnh nhạt vô cảm Cù Khê Ngưng rơi vào lưới tình vô cùng kích thích. Lăng Hoạ là một cô gái mưu trí điệu đàng, cần lãnh đạm sẽ lãnh đạm, cần nóng bỏng có nóng bỏng, phân biệt rạch ròi giữa “ hoài niệm ” và “ còn tình cảm “, nếu có yêu cũng sẽ chân thành dành hết mọi thứ cho người đó, tuyệt không hối hận. Một người xuất sắc như vậy, rất đáng để Cù Khê Ngưng đặt lên trên tổng thể mọi thứ. Quyền lực mất đi hoàn toàn có thể từ từ thiết kế xây dựng lại, nhưng tuyệt đối không hề mất em. Em muốn làm thanh kiếm của Đế vương, mà vị vua đó chỉ hoàn toàn có thể là anh. ____ “ “ Trích từ truyện. Review by Lâm Thái Y Bìa Hy Tần * Hình ảnh chỉ mang đặc thù minh hoạ Cre Google / Huaban Lăng Họa từ từ đứng lên, cuối cùng cũng không nhìn bức tranh chăm chú nữa. "Anh ấy đâu?" Cô nhẹ nhàng đặt bức tranh sang một bên, nhìn về phía Mạnh Phương Ngôn, bình tĩnh hỏi. Mạnh Phương Ngôn nhìn Chúc Tịnh trước rồi quay đầu lại nói với cô "Từ sau khi bọn anh ra khỏi phòng thẩm vấn, anh có hỏi cậu ấy định tới không. Cậu ấy nói có việc khác cần đi, chỉ nhờ anh mang cái này đến cho em". Cô gật đầu, không nhận ra bất kỳ cảm xúc vui buồn mừng giận nào trên mặt. "Chúng ta ăn cơm đi." Mạnh Phương Ngôn một tay ôm Chúc Tịnh, vội vàng làm dịu bầu không khí "Bà xã, anh sắp đói chết rồi, bây giờ anh có thể anh nguyên một cái đầu bò". Chúc Tịnh chăm chú nhìn Lăng Họa rồi nhẹ nhàng vỗ lên đầu Mạnh Phương Ngôn "Em nhìn anh ăn, không ăn hết tối nay anh ngủ phòng sách cho em". Hôm nay Chúc Tịnh tan làm sớm ở bệnh viện để về nhà, làm cả một bàn đầy thức ăn ngon, còn uống kèm với rượu vang. Mọi người ngồi quây xung quanh, vui vẻ nâng ly. "Nào, chúc nhân vật chính của chúng ta sinh nhật vui vẻ!" Chúc Tịnh ho một tiếng, nói với mọi người "Hy vọng cô ấy năm nào cũng 18 tuổi, được như ý nguyện, ôm hết mỹ năm trên đời". "Cheers!" Lăng Họa cười tít mắt uống cùng mọi người "Cảm ơn người bạn thân nhất, Tịnh gia đại nhân, Mạnh phiền phức, Tiểu Kỳ Tịch đáng yêu, còn cả A Úc và Peter Pan nữa. Cảm ơn mọi người đã ở đây cùng mình đón sinh nhật. Mình thật không ngờ sinh nhật năm nay lại được ở bên mọi người ở nước A, mình rất vui". "Cheers!" Tiểu Kỳ Tịch nhỏ tuổi nhất, người cũng bé, nhưng sức ăn thì kinh hoàng, gần như tương đương với lượng ăn của bố nó. Nó nhai cơm trong miệng mà còn ầm ĩ đòi cắt bánh gato. Đến khi thấy mọi người cũng đã ăn gần xong, Chúc Tịnh chuẩn bị xuống bếp lấy bánh. Lăng Họa đứng lên, cùng cô ấy đi vào bếp. "Là Tiramisu phải không?" Cô ghé vào bệ bếp, ngó đông ngó tây. "Vâng, dĩ nhiên là vị tiramisu cậu thích nhất rồi." Chúc Tịnh lấy bánh gato từ trong tủ lạnh ra đặt lên bệ, quay người lại nói với cô "Hôm qua mình dẫn Kỳ Tịch vào siêu thị mua nguyên liệu, hôm nay về nhà làm cho cậu. Bao nhiêu năm qua mình chưa làm cho Mạnh Phương Ngôn nửa cái bánh nào, lát nữa chắc anh ấy sẽ khóc ngất cho coi". "Tịnh gia, mình yêu cậu." Lăng Họa ôm chặt Chúc Tịnh, cọ cọ mặt vào cổ cô ấy. "Được rồi, sao giờ cậu làm nũng thế hả?" "Quà của mình đâu?" Cô cười tít mắt xòe tay ra trước mặt Chúc Tịnh. Chúc Tịnh lườm cô "Chưa thấy ai đòi người ta quà sinh nhật thẳng thắn như cậu đấy". Cô nhún vai "Cậu cứ nói thẳng đi, tặng mình lì xì dày không? Hay là mua cái túi xách?". "Mình không lì xì cậu, cũng không mua túi cho cậu, mấy thứ đó cậu đâu thiếu." Chúc Tịnh nghiêm túc nhìn cô "Quà sinh nhật của mình là vé máy bay một chiều từ nước D về nước A. Chỉ cần ngày nào sống ở đó cậu không còn vui nữa, hay bất kỳ khi nào khác, chỉ cần gọi điện thoại cho mình, mình sẽ mua vé máy bay cho cậu. Cậu có thể lựa chọn từ đó về sau không bao giờ quay trở lại nữa". "Vẫn câu hỏi cũ, cậu nuôi mình chứ." "Mình nuôi cậu." Lăng Họa nhìn Chúc Tịnh, cảm thấy sống mũi hơi cay, nhưng vẫn kiềm chế, mỉm cười lắc đầu "Trước kia cậu có bao giờ biết lãng mạn đâu. Chúc Tịnh, cậu khác rồi, sau khi làm mẹ hiền vợ đảm, cậu thật sự rất "chua"". Chúc Tịnh khoanh tay nhún vai "Vậy thì còn một câu cuối cùng chua hơn, cậu nghe cho rõ đây". "Lăng Họa, cứ làm những gì cậu muốn làm, nếu sai đó là lỗi của mình." Đây là người bạn tốt nhất của cô, cũng là người hiểu cô nhất trên đời này. Từ trước tới nay, người này quá hiểu cô muốn làm gì, bứt rứt chuyện gì, buồn bã chuyện gì, cho dù cô không nói, cô ấy cũng hiểu. Phải, có gì đáng sợ đâu, sai thì sao chứ? Thua cuộc thì sao chứ? Lăng Họa im lặng vài giây, không nói gì nữa, chỉ ôm Chúc Tịnh thật chặt "Được, vậy cậu hãy đợi điện thoại của mình. Tới lúc đó dù cậu có thấy phiền muốn đuổi mình đi, mình cũng sẽ không đi đâu". "Đến đi." Chúc Tịnh bật cười, vỗ lưng cô "Đùa à, làm sao cậu phiền bằng tay họ Mạnh kia chứ". ... Mọi người cùng nhau thổi nến, ăn bánh gato. Lăng Họa nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ rồi. Phó Úc và Ông Vũ hôm sau phải bay gấp về nước D nên ra về trước. Tiểu Kỳ Tịch ăn no nên buồn ngủ. Mạnh Phương Ngôn bèn chăm sóc cậu con trai tắm rửa nghỉ ngơi. Chúc Tịnh cùng cô đi bắt xe. Trước khi cô lên xe, Chúc Tịnh không nói gì cả, chỉ ôm chặt cô lần nữa. Lên xe rồi, cô suy nghĩ một lát rồi nói với bác tài "Phiền anh cho tôi tới Đại học H". "Vườn trường Đại học H chắc là đóng cửa lâu rồi thì phải." Trước khi lái xe đi, tài xế nghi hoặc hỏi "Nửa đêm nửa hôm rồi". "Không sao ạ." Cô nói "Cứ đến Đại học H". Mặc dù nghi hoặc nhưng người tài xế vẫn đi theo. Đại học H không xa nhà Chúc Tịnh, chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi. Sau khi xuống xe, Lăng Họa nhìn ngôi trường mình đã học suốt bốn năm trời đang chìm trong bóng tối, bỗng chốc mọi kỷ niệm chợt ùa về. Tình cảm của cô với trường cũ rất sâu đậm. Ở đây, cô đã hoàn thành bốn năm học nhiều kiến thức, kết bạn với rất nhiều người, làm vô số chuyện thú vị. Nhưng cũng vì nơi đây có quá nhiều ký ức với Lộ Tân Viễn nên sau khi họ chia tay, cô không dám quay lại thăm lấy một lần. Đứng trước cửa ngắm nhìn một lúc, cô thuần thục đi cửa ngách vào trong trường. Theo kinh nghiệm nhiều năm của cô, cánh cửa này thường xuyên không khóa. Cô đẩy nhẹ một cái, quả nhiên đã bật ra. Vườn trường về đêm yên ắng tĩnh mịch. Khu ký túc xá cách khu giảng đường một khoảng nhất định. Thường thì giờ này trong trường không còn ai, cô cũng không cố giấu giếm bước chân của mình, cứ thế chầm chậm tản bộ. Đi qua hồ nhân tạo, qua sân bóng rổ, qua sân tennis, qua căng tin rồi qua thư viện. Cô nhớ lại, cô và Lộ Tân Viễn đã từng ngày ngày đi trên con đường này. Vì cô thích ngủ nướng nên anh ấy thường mua sẵn quà sáng để cô vừa đi vừa ăn. Sau đó anh ấy sẽ ở bên cạnh dịu dàng vỗ lưng cho cô. Còn có lúc tan học về, Đốc Mẫn sẽ cùng cô đánh tennis. Trong lúc đánh, cả đám các em thần tượng Đốc Mẫn sẽ lại vây lấy cổ vũ cho anh ấy. Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô reo vang. Cô lấy ra nhìn rồi bắt máy. "Chúc mừng sinh nhật." Đầu kia, giọng Đốc Mẫn uể oải vang lên. "Anh chúc cũng muộn quá đấy." Cô lắc đầu "Thế này là vừa ra khỏi vòng tay em nào, rảnh quá nên mới nhớ ra chứ gì". "Em không biết hả, anh cố tình đấy." Đốc Mẫn khẽ ho một tiếng "Anh thích làm người chúc cuối cùng, bọn họ toàn tranh làm người chúc đầu tiên, nhưng người cuối cùng mới là đặc biệt nhất". "Được, vậy-cảm-ơn-anh!" Cô cố tình kéo dài giọng. Đốc Mẫn bật cười, giọng lè nhè "Anh mua xong quà sinh nhật cho em rồi, máy chơi game VR bản mới nhất mà em ao ước, khi nào em về anh mang qua". Cô cười tươi rói "Đốc thiếu gia đẹp trai nhất trên đời". "Hơn Tạ Tu Dực chứ?" "... À thì... vẫn là Tạ Tu Dực đẹp hơn." "... Lòng lang dạ sói!" Cô bật cười "Anh đoán coi em đang ở đâu?". "Hm?" "Ở Đại học H." Đầu kia, rõ ràng Đốc Mẫn đã trầm mặc mấy giây "Em chạy qua đó làm gì?". "Chỉ là muốn về thăm thôi, thật sự... cảm thấy mình già rồi." Cô đứng trước cửa thư viện xoay một vòng "Anh còn nhớ khi xưa trước kỳ thi chúng ta hay tới thư viện làm đề, làm đêm làm ngày đến khi trời sang không". "Nhớ, có một tối em uống kỷ lục tới bảy cốc café, cuối cùng vẫn ngủ gục." "... Anh thật sự rất phiền." "Hahaha..." Đốc Mẫn phá lên cười "Khi nào em về?". "Chủ Nhật." "Được, Chủ Nhật gặp lại, anh tới đón em." Ngắt máy, cô chuẩn bị đi vào trong khu giảng đường. Đi được vài bước, cô bỗng dừng lại, quay người. Chẳng biết từ lúc nào Cù Khê Ngưng đã xuất hiện sau lưng cô. Trong bóng tối, anh mặc đồng phục đặc công, hai chân tách ra, uể oải ngồi trên bậc thềm vườn hoa sau lưng, yên lặng nhìn cô. Lăng Họa giơ tay lên xem giờ. Chỉ còn ba phút nữa là tới 12 giờ, sinh nhật của cô sắp qua, ngày hôm sau đã sắp đến. "Tranh của anh đã được mang đến rồi, tôi nghĩ có lẽ anh sẽ không xuất hiện nữa." Cô đứng nguyên tại chỗ, nói. Ánh mắt Cù Khê Ngưng dừng lại trên chiếc USB nhỏ xíu trên người cô "Em biết tôi sẽ tới". Rõ ràng cô biết anh nắm rõ hành tung của cô trong lòng bàn tay, cô cố tình dụ anh đến đây. Lăng Họa khẽ cười, chầm chậm đi về phía anh, đứng trước mặt anh "Cù Khê Ngưng, có phải từ rất lâu trước kia anh đã gặp tôi rồi không?". "Trước khi gặp ở Berker Palace, trước cuộc gặp dưới khu nhà ở nước A ba năm trước, thậm chí là rất lâu rất lâu về trước anh đã biết tôi rồi phải không?" Anh khẽ ngẩng đầu lên, nhìn cô "Phải". "Khi tôi còn đang học đại học anh đã gặp tôi rồi, đúng không?" Ánh mắt cô bình thản, nhìn thẳng vào mắt anh. "Phải." Giọng anh hơi khàn, biểu cảm cũng vẫn điềm tĩnh như mọi khi. "Cảm ơn món quà của anh." Rất lâu sau, cô nhẹ nhàng quay người, chuẩn bị rời đi. Cô biết rõ, cho dù cô muốn biết mọi duyên phận và khởi đầu, anh cũng sẽ không kể với cô. Còn chưa kịp, cánh tay đã bị anh từ sau giữ lại. Cô không động đậy, cũng không quay lại. Anh bèn kéo thẳng người cô lại, ép cô đứng đối diện mình. Anh bọc cô trong vòng tay mình, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. "Nơi này đều là ký ức giữa em và hắn." Anh bỗng nhiên cất lời bằng giọng không cảm xúc. Lăng Họa sững người rồi nói tiếp "Vậy thì sao?". Anh rướn môi cười "Em quên lúc ở liveshow của Tạ Tu Dực tôi đã làm gì sao?". Cô cười thản nhiên "Lần này anh lại định phủ lấp ký ức của tôi và anh ấy sao?". Anh không nói gì chỉ đứng dậy kéo cô tới một góc không người gần vườn hoa. Ở đó có một chiếc ghế đá nhỏ, xung quanh toàn cây và hoa, một chút gió cũng không có, im phăng phắc. Cù Khê Ngưng ngồi xuống ghế đá, một tay dùng sức kéo cô qua, khiến cô buộc phải ngồi lên đùi anh, giống như lần trước ở khách sạn. Bốn mắt nhìn nhau giữa đêm đen tĩnh mịch, anh nhìn vào mắt cô, giơ tay vuốt tóc cô, vài giây sau, cất giọng khàn khàn "Sinh nhật vui vẻ". Chỉ bốn chữ đơn giản, hôm nay cô đã nghe quá nhiều người nói, cả những phiên bản bằng các thứ tiếng khác nhau của đồng nghiệp ở tòa nhà Chính phủ, cũng có những câu chúc của bạn bè, còn cả những người bạn nhắn tin chúc qua điện thoại... Nhưng không hiểu vì sao, giây phút câu nói này bật ra từ anh, cô lại cảm thấy con tim mình run rẩy. Cô nghĩ, có thể cuối cùng cô cũng đã phần nào hiểu ra tâm trạng phức tạp mấy ngày nay của mình là gì. Do dự, ngập ngừng, chờ đợi, buồn bã, mông lung, giằn vặt... Lúc này đây, khi anh xuất hiện trước mắt, tất cả đều đã có đáp án. Đáp án này đã từng là điều cô không mong muốn. Nói xong câu này, Cù Khê Ngưng nhìn sâu vào mắt cô. Nhíu mày, cô chợt như hiểu ra điều gì "Không lẽ anh định...". Cô còn chưa nói tiếp, anh đã rướn môi, hôn lên môi cô, tay kia chậm rãi lần vào trong vạt áo của cô. Lăng Họa cảm nhận được bàn tay anh thuần thục lần ra sau lưng cô. Anh nhẹ nhàng cởi áo lót của cô, sau đó di chuyển tới dưới xương quai xanh, vân vê, vuốt ve. Cô thấy vậy liền cắn vào môi anh một cái, không mạnh không nhẹ. Cô hơi đẩy anh ra một chút, giơ tay giữ chặt cằm anh, thở không ổn định "Lần này nếu vẫn chỉ muốn làm dạo đầu thì anh có thể cút ngay bây giờ cho tôi". Cù Khê Ngưng nhướng mày, không hề nổi giận vì hành động cợt nhả của cô "Giơ ngón giữa, giữ cằm, em được lắm". "Từ ngày đầu tiên nhìn thấy tôi, anh nên biết tôi là người thế nào." Cô hừ một tiếng, hướng tay xuống dưới, "soạt" một tiếng, cởi phăng khóa quần của anh ra. Anh một lần nữa giữ tay cô lại. "Có làm không?" Cô nhìn thấy một ngọn lửa nhỏ cùng một chút giằng co, do dự thoáng qua nơi đáy mắt anh. Cù Khê Ngưng nuốt nước bọt, vô cùng gợi cảm. "Có làm hay không?" Bàn tay không bị anh giữ của cô như một con rắn linh hoạt quấn vào nơi khóa quần của anh, rồi luồn vào trong. Dục vọng đang dưng bị cắt đứt của cô hôm đó đã hoàn toàn được châm lên. Cho dù cô có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ mình lại dám làm mấy chuyện bại hoại này ngay tại ngôi trường đã học bốn năm trời, một việc làm mà sau này bình tĩnh lại cô sẽ hối hận... Nhưng bây giờ cô không muốn dừng lại chút nào. Cổ họng anh bật ra một âm thanh trầm thấp, một tiếng thở thoải mái. Cảm nhận được sức chống đỡ của anh mỗi lúc một yếu dần, cô nâng người ngả về phía trước, dựa sát vào anh. Vì hôm nay cô mặc váy, nên gần như không cởi đã có thể thoải mái nhẹ nhàng hoàn thành việc này. Mồ hôi trên trán Cù Khê Ngưng rỏ xuống cánh tay cô. Cô nhìn khuôn mặt khao khát dục vọng và chút khống chế cuối cùng của anh, đưa lưỡi, nhẹ nhàng liếm cằm anh, công kích cú trí mạng cuối cùng. "Anh có muốn tôi không?" Một giây sau, đáy mắt anh nổi cơn bão tố. Anh ôm chặt eo cô, ấn cả người cô xuống... ~Hết chương 25~*Lời tác giả Các bạn chỉ cần để lại năm chữ thôi Tang đại vương uy vũ!Tịnh gia có phải bạn tốt số 1 trên đời không? Đại đế mặc áo đặc công có đẹp trai không? Và... Tiểu Họa khi trở thành hồ ly tinh có phải rất gợi cảm không...*Xì poi "Mọi người đều trưởng thành cả rồi, sướng một đêm, ai có được cái lợi của người ấy. Tôi tin rằng chuyện này chẳng có gì thú vị để mang ra làm điểm yếu." Người Mẹ Tồi Của Tôi – The Good Bad Mother là bộ phim Hàn Quốc kể về người mẹ Young Soon và cậu con trai Kang Ho vì gặp tai nạn mất trí nhớ mà trở về trí não của đứa trẻ 7 tuổi, cùng những bí mật khủng khiếp trong quá khứ của gia đình dung chínhThông tin phim Người Mẹ Tồi Của TôiNội dung chính phim Người Mẹ Tồi Của TôiTrailer phim Người Mẹ Tồi Của TôiReview Người Mẹ Tồi Của Tôi full 1-16Thông tin phim Người Mẹ Tồi Của Tôi Người Mẹ Tồi Của Tôi Ảnh InternetThể loại Phim tâm lý, phim hài, đời thườngKịch bản Bae Se-youngĐạo diễn Shim Na-yeonDiễn viên Ra Mi-ran, Lee Do-hyun, Ahn Eun-jinSố tập 16 tậpThời lượng 70-80 phútPhát sóng 26 tháng 4 năm 2023Nội dung chính phim Người Mẹ Tồi Của TôiYoung Soon Ra Mi Ran là một bà mẹ đơn thân góa chồng một mình vất vả nuôi nấng cậu con trai Kang Ho Lee Do Hyun . Bà điều hành một trang trại heo. Vì không muốn con trai mình phải sống thu mình vì tiền bạc và địa vị, Young Soon đã chọn trở thành một “bà mẹ tồi” nghiêm khắc dạy dỗ sự kỉ luật ấy đã ép Kang Ho sống cuộc sống của mình theo cách mà mẹ anh đã chọn. Lớn lên trở thành công tố viên nổi tiếng, chính tuổi thơ ấy đã biến Kang Ho trở nên lạnh lùng với những bí mật không thể tiết lộ. Mối quan hệ mẹ con ấy dần xấu đi trong hành trình tìm kiếm thành công của cậu con trai và những vết thương ở sâu trong quá khứ ngày càng khoét sâu vào mối quan hệ mẹ con của 2 chính lúc này, một tai nạn đã khiến Kang Ho mất trí nhớ và sống với tâm hồn của một đứa trẻ lên 7, một lần nữa dựa dẫm vào “người mẹ tồi” Young phim Người Mẹ Tồi Của TôiNgười Mẹ Tồi Của Tôi mở đầu với cuộc đời của nam chính Choi Kang Ho Lee Do Hyun, miêu tả chàng trai này cùng tuổi thơ bí bách dưới sự giáo dục hà khắc của người mẹ Jin Young Soon Ra Mi Ran cho đến khi trở thành một công tố viên lạnh lùng ích cố đầu tiên của tác phẩm xảy ra khi Choi Kang Ho bị gài bẫy, chịu tai nạn giao thông khủng khiếp, khiến anh mất trí nhớ – từ một người đàn ông 35 tuổi chỉ có ký ức dừng lại ở năm 7 tuổi và bị liệt. Jin Young Soon tuyệt vọng nhưng rồi vẫn phải tự động viên bản thân, xem đây là cơ hội khắc phục lại những tổn thương mà bà đã vô tình gây ra cho con trai năm xưa… Nam chính Kang Ho vì tai nạn mà quay trở về làm đứa trẻ 7 tuổi. Ảnh InternetHành trình sửa chữa sai lầm của hai mẹ con Jin Young Soon – Choi Kang Ho đầy gian nan. Người mẹ tần tảo và cậu con trai “hình hài 35 tuổi nhưng trí óc 7 tuổi” quay về sống nương tựa vào nhau, cùng đối mặt cũng như trải qua những khó khăn và gỡ bỏ những khúc mắc trong quá khứ. Jin Young Soon chăm sóc, dạy dỗ Choi Kang Ho lại từ miếng ăn đến giấc ngủ, chọn cách giải bày và thấu hiểu con nổi bật của Người mẹ tồi của tôi là tình cảm giữa hai mẹ con Jin Young Soon và Choi Kang Ho. Các sắc thái cảm xúc từ sự xa cách, hờn giận, thân thiết đến gần gũi giữa cả hai đều được khắc họa tinh tế. Ở nhiều cảnh phim, cặp mẹ con này khiến nhiều khán giả cảm động rơi nước mắt. Một bộ phim hài hước nhưng cũng cực kỳ cảm động. Ảnh InternetNgoài ra, câu chuyện tình yêu ngọt ngào rồi đột ngột dang dở của đôi thanh mai trúc mã Choi Kang Ho và Lee Mi Joo Ahn Eun Jin là chi tiết được người xem bàn luận sôi nổi. Ở tập 4, tình tiết phim úp mở cho khán giả hai đứa con sinh đôi của Lee Mi Joo có thể là kết tinh tình yêu của cô và Choi Kang Ho. Song song với tình mẫu tử và tình yêu, thì các mối quan hệ gắn bó tình làng nghĩa xóm trong phim cũng truyền tải thông điệp nhân văn nhẹ số thông tin khác có thể bạn quan tâmReview phim Hoàn Hồn full 1-30 – Tóm tắt Alchemy of Souls full phần 1+25 lý do nên xem See You in My 19th Life Phim xuyên không của Shin Hye-sunReview phim Phong Hậu – Queenmaker full 1-11 Đỉnh cao thao túng tâm lýReview The Idol Jennie BLACKPINK bị “lừa” tham gia rác phẩm phản cảm này?Review Hoa Nhung Phim mới của Cúc Tịnh Y liệu có “khá khẩm” hơn?

mục tiêu của tôi định mệnh của tôi review